Tài Chính Doanh Nghiệp 33
Welcome to the Forum of Corporate Finance 33
Tài Chính Doanh Nghiệp 33
Welcome to the Forum of Corporate Finance 33
Tài Chính Doanh Nghiệp 33
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tài Chính Doanh Nghiệp 33

Kute
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
Affiliates
free forum


 

 MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo)

Go down 
3 posters
Tác giảThông điệp
xoan
Phó phòng
Phó phòng
xoan


Tổng số bài gửi : 129
Join date : 24/10/2009
Age : 33

MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty
Bài gửiTiêu đề: MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo)   MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty11/20/2009, 21:39

Năm tôi lớp 3, bé xíu, ba mẹ tôi đã li dị nhau. Tôi đã sớm quen với những buổi chiều mẹ đón tôi ở lớp mẫu giáo, những bữa ăn chỉ có 2 mẹ con. Nhưng tôi vẫn yêu và nhớ ba lắm, nhất là những khi bộ đồ chơi xếp hình khó đến nỗi 2 mẹ con tôi không thể lắp được như bố, là những khi một thiết bị điện hay máy móc gì đó trong nhà bị cháy hỏng là mẹ con tôi lại hốt hoảng, lúc đó tôi thầm nghĩ “giá như có ba ở đây”.

Tôi không chắc mẹ tôi cũng nghĩ như thế nhưng cuối cùng tôi cũng có một ông bố, nhưng là một người thay thế, không phải ba tôi, mà là dượng. Tôi biết mẹ và dượng đã quen và nói chuyện với nhau nhiều kể từ khi ba mẹ tôi li dị.

Nhưng đó là mẹ, là người đàn ông của mẹ, còn với tôi, dượng không thể thay thế cho ba tôi được. Sự thực lại có những điều chống lại ý nghĩ của tôi: Dượng lắp những mô hình đồ chơi phức tạp rất nhanh và đẹp, đồ đạc trong nhà lúc nào cũng hoạt động tốt, mà nếu có hỏng hóc thì chỉ cần một loáng là dượng sửa xong. Vậy mà tôi vẫn thấy dượng không thể bằng ba tôi được. Vì vậy tôi cố chứng minh điều đó.

Dượng mua cho tôi một bức tranh ghép hình Nhật Bản khổ lớn nhất – với hàng trăm mảnh ghép. Đó là một món quà sinh nhật tuyệt vời, có lẽ vì tôi thích những trò chơi có tính thách thức và phức tạp như thế này. Nhưng rồi tôi lại quay sang thách thức dượng.
Tôi giam mình trong phòng, và cuối cùng, sau 3 tiếng đồng hồ, tôi đã ghép xong bức tranh ấy. Rồi tôi lấy một mảnh ghép ở chính giữa bức tranh, xé vụn nó, và ném mảnh vụn xuống cái ao ở gần nhà.

Sinh nhật đó, tôi trách dượng đã mua đồ chơi kém, bức tranh không đủ miếng ghép, và bắt dượng phải tìm cho tôi mảnh ghép còn lại. Dĩ nhiên là dượng sẽ không thể tìm thấy – tôi nghĩ như vậy. Nhưng 1 ngày sau, dượng mang về một mảnh ghép giống hệt như mảnh tôi đã xé vụn và ném xuống ao, và đưa cho tôi hàn thiện một bức tranh tuyệt đẹp. Tôi sững sờ. Đó là một bí mật, một bí mật làm tôi ấm ức.

Tuổi thơ không trọn vẹn đó đi qua, tôi bước vào thời niên thiếu. Tôi càng xa cách dượng hơn, nhưng chỉ là từ phía tôi. Tôi vẫn cảm thấy xung khắc với dượng, tôi không thể quên hình ảnh của ba tôi, và mỗi lần dượng làm điều gì đó cho tôi, tôi lại so sánh và tưởng tượng nó với ba mình, và nghĩ rằng ba sẽ làm điều đó tuyệt vời hơn ông.

Rồi một ngày, năm tôi lên lớp 2, đã biết đọc những dòng chữ đơn giản. Tôi bỗng nhận được một bức thư. Mẹ tôi cầm bức thư để người gửi là “Ba của My” và rồi nói thầm vào tai tôi “My ơi, con có một lá thư nè”.

Trong thư ba tôi hỏi: “My của ba có nhớ ba không, yêu ba không. My học ở trường có ngoan không?”

Rồi mẹ hướng dẫn tôi viết thư trả lời, tôi viết nắn nót:

“Ba ơi, con nhớ và yêu ba nhiều lắm. Con học ngoan lắm, và cũng rất khỏe nhờ tập thể dục ở lớp nữa. Ba có khỏe không, có nhớ con không, khi nào ba về với con?”

Mẹ dán tem cho tôi, rồi sau đó nói nhỏ “Mẹ gửi thư của My cho ba nhé!”

Và rồi cứ thế, những bức thư bé nhỏ ấy đã hàn gắn trái tim tôi, cứ đi học về là tôi lại tìm mẹ để lấy thư, và rồi trả lời thật nhanh nhưng cũng thật cẩn thận, ròi nhờ mẹ, gửi thư hồi âm cho ba. Có chuyện vui buồn gì trên lớp tôi cũng kể hết cho ba tôi nghe, để rồi lại được ba an ủi, động viên và chia sê.

Tôi lên lớp 7, viết thư cho ba đã chững chạc hơn rất nhiều, giờ đây tôi chia sẻ với ba nhiều điều: cả về tình bạn của tôi ở trường lớp, về những người bạn thân. Tôi cũng hỏi ba nhiều hơn về cuộc sống của ông, có đôi lúc tôi có hỏi ba có hạnh phúc không, ba có lấy vợ nữa không, ba có con riêng chưa? Và rồi tôi rất vui khi ba trả lời:

“Ba cũng có vợ rồi, và cũng có một cô bé rất dễ thương, hệt như My vậy đó!”

Một ngày mẹ đưa cho tôi một chiếc điện thoại di động màu hồng nhỏ nhắn, và một bức thư của ba. Trong đó ba ghi “Ba tặng My nhé, và đây là số điện thoại của ba, từ nay ba con mình nhắn tin và nói chuyện qua điện thoại nhé!”.

Quả thực chiếc điện thoại nhỏ bé ấy đã giúp tôi trò chuyện với ba nhiều hơn. Những lúc tôi buồn vì mệt mỏi, hay học quá muộn, tôi thường gọi điện nói chuyện với ba. Có những buổi tối tôi nhắn tin cho ba “Ba ngủ chưa, giờ này ba đang làm gì” Thì ba cũng nhắn tin lại “Ba chưa ngủ, My làm gì mà thức muộn thế, My ngủ trước đi, lát nữa ba sẽ ngủ”.

Tin nhắn qua lại một hồi, tôi thiếp ngủ đi lúc nào không biết, điện thoại tôi vang lên một bản nhạc êm đềm mà ba tặng tôi, có lẽ để ru tôi ngủ. Tôi ôm gọn chiếc điện thoại vào lòng, y như là báu vật, y như là một cánh cửa thần kỳ để bất kỳ lúc nào tôi cần đến, tôi gõ vào, cũng sẽ có ba tôi ra mở, gần gũi và thân thương.

Người bố thay thế của tôi – dượng, có lẽ hiểu và thông cảm cho tôi lắm. Nên ông cũng chỉ hỏi thăm tôi đều đặn như bao ngày qua vẫn thế, ông quan tâm đến tôi mà không cần và không được nghe những lời nói, thậm chí những cử chỉ mà tôi đáp lại, lặng lẽ và âm thầm.

Năm 2004, nhà tôi nối mạng internet, dượng mua 2 chiếc máy vi tính riêng cho tôi và cho phòng dượng với mẹ một chiếc. Dượng bảo dượng làm việc trên internet rất thuận tiện và nhanh chóng, còn tôi cũng sẽ học được nhiều điều trên internet, học tiếng anh, đọc tin tức hàng ngày, và cả giải trí nữa. Tôi vui vẻ đồng ý, và rồi nhận ra internet thật tuyệt vời: tôi có những người bạn mới, tôi tham gia nhiều diễn đàn trên mạng chia sẻ sở thích âm nhạc và thời trang của con gái. Tôi xem những bộ phim yêu thích mà trước đây tôi phải ngại ngần nhờ dượng mua DVD về xem, và tôi tham gia mạng xã hội, có một blog cá nhân để tâm sự với riêng mình và kết nối với bạn bè.

6 tháng sau, cuộc sống của tôi lại xáo trộn một lần nữa – là một sự kiện bâng khuâng. Dượng và mẹ gặp tôi và nói chuyện: dượng sẽ đi công tác ở nước ngoài tới 2 năm mới về Việt Nam. Tối hôm đó là bữa tiệc diễn ra ở nhà tôi, có 3 chúng tôi và rất nhiều bạn bè của mẹ, đồng nghiệp của dượng. Tôi ăn uống qua loa rồi xin về phòng đi nghỉ sớm.

Đó là một buổi sáng muộn, tôi đã ngủ một giấc dài, và mệt mỏi. Tôi tỉnh dậy, đã 9h sáng chủ nhật. Tôi đánh răng rửa mặt rồi chạy ra phòng ăn tìm đồ ăn sáng như thói quen mọi khi. Nhưng không có đồ ăn, chỉ có một bức thư tay mẹ viết “My tự nấu đồ ăn nhé, mẹ tiễn ba ra sân bay Nội Bài”.

Vậy là tôi làm công việc mà hiếm khi phải tự tay làm: nấu đồ ăn sáng. Đang loay hoay, tôi bỗng nhìn vào cánh cửa căn phòng của dượng – căn phòng mà có lẽ tôi chưa bao giờ đặt chân vào. Cánh cửa khép hờ, và tò mò, như một phản xạ, tôi lững thững bước vào…

Tủ sách của dượng cũng nhiều thật, có cả sách văn học bên cạnh những tập hồ sơ, tài liệu cho công việc của dượng. Tôi lật giở một cuốn tiểu thuyết dày nhất trên giá sách, chưa kịp mở ra thì một xấp thư rơi xuống đất.

Tôi sững sờ, tôi không tin vào mắt mình nữa: thư đề người gửi là “My yêu quý của Ba”, và địa chỉ người nhận là địa chỉ cơ quan của dượng – được nét chữ của mẹ tôi ghi. Tôi lật giở từng bức thư:

“Ngày…., ba ơi, hôm nay My vào lớp 4 rồi, con gặp nhiều bạn mới ở trường lắm. Cả cô giáo chủ nhiệm nữa, cô nghiêm nhưng mà quý con lắm.”

“Ngày…., Ba ơi, con nhớ và yêu ba nhiều lắm. Con học ngoan lắm, và cũng rất khỏe nhờ tập thể dục ở lớp nữa. Ba có khỏe không, có nhớ con không, khi nào ba về với con?”

“Ngày…, ba ơi, ba có hạnh phúc không, ba có lấy vợ nữa không. Ba có con chưa?”

Tôi lục hết tất cả đống tài liệu của dượng lên, trong ngăn kéo phía dưới, tôi chợt bàng hoàng khi nhận ra một chiếc điện thoại cũng màu hồng giống hệt chiếc mà ba tôi đã tặng, tôi tò mò bật máy lên. Và rồi những tin nhắn của tôi với ba trong suốt những tháng ngày qua vẫn còn lưu ở đó, không sót một tin nào, danh sách cuộc gọi cũng chỉ có một số điện thoại là của tôi. Cả hộp thư thoại cũng ghi âm đầy những lời nhắn và cuộc nói chuyện của tôi.

Như một phản xạ, tôi quay sang máy tính của dượng, mở lại những địa chỉ trang web mà dượng từng vào. Đây rồi, dượng cũng có blog riêng như mình. Tôi nhắp chuột vào trang web, và thực sự không thở được nữa: Blog của dượng chỉ toàn những ảnh chụp tôi, bức ảnh tôi từ năm lớp 3, bức ảnh tôi vào lớp 4, những bức hình tôi khóc nhè trong lúc ăn cơm, cả lúc tôi lên trung học, lúc tóc tôi dài ra…tất cả đều có một bức ảnh ghi lại, như thể dượng không bỏ sót khoảnh khắc nào của tuổi thơ tôi vậy.

Thế rồi, tôi chợt nhớ đến và mở ngăn tử đựng những thứ đồ quý giá nhất của dượng, có cả ảnh cưới của dượng và mẹ, ảnh tôi chụp cùng dượng lần đầu tiên. Và….tôi thẫn thờ:

Đó là một bức tranh ghép hình y như bức tranh hồi bé dượng tặng tôi mà tôi đang treo trong phòng mình, nhưng chỉ khác là thiếu đúng một mảnh ghép ở chính giữa, như có người đã cố tình lấy nó đi để mang cho tôi bù lại mảnh ghép mà tôi đã vứt bỏ.

Tôi nức nở, tôi gục xuống giường, “là dượng sao, tất cả lại là dượng sao?”, và trong khoảnh khắc, tôi cố nén hết sức lực lại, tôi phóng xe thật nhanh ra sân bay.

Giây phút tôi nhìn thấy ông đứng ở đó bên cạnh mẹ tôi. Tôi đã lao ra, ôm bờ vai ông, ôm trọn lấy khuôn ngực ông, ôm lên mái đầu ông, tôi òa khóc trong vòng tay ông “Dượng ơi, ba ơi, con xin lỗi, con yêu ba, yêu ba nhiều lắm. Ba ở lại với mẹ con con đi.

Dượng ôm tôi, tôi ôm chặt lấy ông, như thể tôi sẽ không thể để ông đi mất, không thể đánh mất ông một lần nữa, như tôi đã từng đánh mất ông trong suốt tuổi thơ ngắn ngủi một lần rồi.

Tôi đã có một người ba thứ 2 như thế. Khi trưởng thành, tôi bỗng nhận ra có những số phận, có những con người mà cuộc đời họ, tâm hồn họ như những mảnh ghép. Có nhiều thứ tình cảm phức tạp cũng như những bức tranh còn dang dở, không thể nào nói thành lời trọn vẹn, không thể nào làm con người ta hiểu và đến được với nhau một cách vội vàng. Những thứ tình cảm đó cần một sự tĩnh lặng, một sự kết nối thầm lặng, một thứ “cảm xúc không lời”, một sự liên kết âm thậm, lặng lẽ nhưng bền chắc, cần tới những lá thư, những cuộc điện thoại, những tin nhắn, những hình ảnh kết nối từ những nơi khác nhau về địa lý…

Đó như là những mảnh ghép kết nối cả một bức tranh đẹp lại với nhau. Nhưng điều đó cũng chính là những thứ tạo nên mảnh ghép cuối cùng để giúp tôi hoàn thiện trong trái tim hình ảnh của ông – người ba thứ 2 yêu dấu. Và điều quan trọng hơn cả, ông cũng chính là mảnh ghép cuối cùng, nhưng là quan trọng nhất, hàn gắn tâm hồn còn dang dở của tôiMa
Về Đầu Trang Go down
Siu Nhan ^0^
Trưởng phòng
Trưởng phòng
Siu Nhan ^0^


Tổng số bài gửi : 160
Join date : 06/11/2009

MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo)   MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty11/20/2009, 22:57

cung cam dong ah. Chuyen nay chac ngoai doi cung co ah m. Noi chung con be nay may man do'. Nhung t co mot gia dinh tron ven ca ba va me (moi ky niem 20 nam ngay cuoi) t cung thay minh may man va hanh puc nua hihi. T nghi hanh phuc ko pai la minh co dc gi, ma la minh co bit nam giu nhung cai minh do hay khong Smile ak, van tho wa'...hem jong t
Về Đầu Trang Go down
Lam Chau
Trưởng phòng
Trưởng phòng
Lam Chau


Tổng số bài gửi : 167
Join date : 15/11/2009
Age : 34

MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo)   MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty11/22/2009, 16:23

Hu hu...chảy cả nước mắt, nước mũi, nước....he he...rồi nè...Kảm động wa...!
Về Đầu Trang Go down
xoan
Phó phòng
Phó phòng
xoan


Tổng số bài gửi : 129
Join date : 24/10/2009
Age : 33

MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo)   MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty11/24/2009, 12:42

trueyn cam dong vay ma huhu, mai mot post tiep tra thu Chau
Về Đầu Trang Go down
Sponsored content





MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty
Bài gửiTiêu đề: Re: MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo)   MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo) Empty

Về Đầu Trang Go down
 
MẢNH GHÉP CUỐI CÙNG (cảm động lắm đo)
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang
 Similar topics
-
» Những bức thư tình gây xúc động mãnh liệt đối với người nhận ^^
» CUOI CUOI VA CUOI
» KHÚC ĐỒNG DAO
» TỎ TÌNH MÙA ĐÔNG
» Truyện cười thư giãn 1

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tài Chính Doanh Nghiệp 33 :: Giải Trí :: Truyện-
Chuyển đến