Tài Chính Doanh Nghiệp 33
Welcome to the Forum of Corporate Finance 33
Tài Chính Doanh Nghiệp 33
Welcome to the Forum of Corporate Finance 33
Tài Chính Doanh Nghiệp 33
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Tài Chính Doanh Nghiệp 33

Kute
 
Trang ChínhTrang Chính  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng Nhập  
Tìm kiếm
 
 

Display results as :
 
Rechercher Advanced Search
Latest topics
Affiliates
free forum


 

 HÀNG XÓM

Go down 
Tác giảThông điệp
soye
Nhân viên
Nhân viên
soye


Tổng số bài gửi : 27
Join date : 27/10/2009
Age : 34

HÀNG XÓM Empty
Bài gửiTiêu đề: HÀNG XÓM   HÀNG XÓM Empty12/9/2009, 18:49

Con nhóc tôi, năm đó tám tuổi, nhưng đã đủ bản lĩnh để cầm đầu đám giặc con trong xóm đi ăn trộm trái cây nhà hàng xóm.


Hứng chí lên, chúng tôi xăng quần lội ùng ục dưới mấy đám ruộng vừa gặt, đuổi vịt của những người chăn thả dạo ăn mót lúa chạy tóe khói. Tất cả chỉ chấm dứt khi Bin về quê nội (hay cụ thể hơn là nhà hàng xóm của tôi) nghỉ hè.





Bin là một người siêng năng đến khủng khiếp, sáng dậy là ôm cây chổi cao hơn cậu ta cái đầu, quét hết cái sân rộng thênh thang. Tất nhiên, làm sao biết được Bin quét có sạch hay không, cậu ta bé thế cơ mà. Nhưng cái siêng năng của Bin trở thành một cơn ác mộng dai đằng đẵng với tụi tôi - mấy đứa "siêng năng" đi phá làng phá xóm. Chỉ cần tôi dợm bước ra khỏi nhà, thế nào mẹ cũng chép miệng: "Con thấy thằng Bin cháu bà Sáu không Cùn, bằng tuổi con mà siêng năng chăm chỉ". Tất nhiên, mẹ tôi cũng tuân theo nguyên tắc tuyệt đối của các bà mẹ, nghĩa là nhẹ nhàng dạy bảo khi con nó còn thơ dại (sau này nghĩ lại, tôi thấy cái này còn tốt hơn gấp tỉ lần mấy câu đe nẹt "Sao mày không thích làm người mà cứ suốt ngày đi làm giặc vậy con”). Tuy vậy, tôi vẫn rất lùng bùng lỗ tai, nhất là khi bà mẹ nào trong xóm cũng khoái tỉ việc lấy "thằng Bin cháu bà Sáu" ra làm gương cho đứa con của mình. Một tuần nghe bài ca mang tên Bin khiến cho tụi tôi ứ cổ. Bỗng dưng không đâu một đứa vô danh tiểu tốt xuất hiện lại làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến thú vui hằng ngày vốn phải có của chúng tôi. Bọn bạn tức một, tôi tức mười, vì mỗi lần ở nhà nghe mẹ ca cẩm, tôi còn phải chịu đựng thêm ánh mắt chế giễu và nụ cười không nhe răng sún từ một kẻ cầm chổi đứng nghênh mặt bên nhà hàng xóm. Bin chứ ai!
Triệu tập hội ở sân nhà thằng Cò lé, tôi đưa ra quyết định (đến giờ nghe lại vẫn còn thấy thuyết phục chán):

- Tụi mày thấy không, từ ngày cái thằng da trắng trắng kia về đây cuộc sống của tụi mình bị đảo lộn. Nuốt nước bọt đánh ực, nhìn xuống đám đàn em kiêm khán thính giả mở to mắt làm ra vẻ nghe chăm chú lắm, tôi tiếp tục:

- Nó là ai mà dám trắng hơn tụi mình, nó là ai mà dám không sún răng? Hừ. Ở đây tụi bây có đứa nào không sún răng không?...

Giờ tôi cũng quên mất không khí lúc đó thế nào, nhưng chắc là đứa nào cũng lo nơm nớp không dám hé miệng vì sợ lộ ra hàm răng không sún nào chắc bị tôi kêu gọi tẩy chay quá. (Cũng đơn giản thôi, hồi đó răng tôi bị sâu ăn hết sạch không còn lấy một cái). Cuối cùng, hội giặc con đi đến quyết định, BÁO THÙ THẰNG BIN.

Nói là trả thù thằng Bin cho oai, chứ thực chất chúng tôi trút giận lên khu vườn nhà bà Sáu. Len lén buổi trưa, khi các ông bố bà mẹ yêu quý còn say giấc nồng, chúng tôi tụ họp, cả khu vườn nhà nội thằng Bin bỗng chốc trở thành thiên đường. Và cũng trong bỗng chốc, chúng tôi quên phén đi mục đích tới đây để làm gì, say sưa và say sưa cho tới khi tiếng hét lanh lảnh cộp mác "made by Bin" vang lên:

-"Nội ơi, có đứa hái trộm trái cây nhà mình nè".

Tôi không yêu thơ văn lắm, nhưng mà công nhận có một ông nhà văn nào đó phát biểu quá chuẩn "Đừng trông mong vào một cái gì trên trời rơi xuống nếu không phải bạn tìm kiếm và tạo ra nó". Mấy chiến hữu của tôi không được tôi tạo ra mà là ba mẹ tụi nó, tôi cũng không phải nhọc công đi tìm mà là chúng tôi tự tìm tới nhau theo cách ngẫu nhiên trẻ con. Bởi vậy, nên khi thằng Bin gào lên, ngay lập tức, trong đầu đứa nào cũng liên tưởng tới cặp mông chằn chịt nhừng lằn roi vết đỏ. Chỉ một loáng sau, khi bà Sáu lụi cụi ra vườn theo tiếng gọi của thằng Bin, lũ giặc con đã biến mất tự đời nào.

Trừ một đứa, là tôi.

Không phải tôi anh hùng dám làm dám chịu gì, chỉ đơn thuần là cái tội ham hố, giành phần cây ổi nhiều trái nhất, và cũng cao nhất, không tụt xuống kịp. Bụp nhau một hồi, rốt cuộc tôi cũng không qua được thằng nhóc thành phố ẻo lả nhưng to xác. Tôi thua, thua thảm hại. Và lúc đang nằm sóng xoài dưới đất, cũng là lúc tiếng dép loạt xoạt của bà Sáu lê ra vườn.

Đích thân thằng Bin dẫn tôi về nhà, và chứng kiến màn ăn lương ngoạn mục. Bà Sáu sau một hồi khuyên giải thằng cháu yêu bỏ qua cho tôi không được liền phán một câu xanh rờn: Thôi tùy chúng bây muốn làm gì thì làm. Câu nói của bà giống như một lời trịnh trọng tuyên bố của mấy ông vua thời xưa, kiểu như “Trẫm ra lệnh cho khanh toàn quyền giải quyết”. Lúc này cũng vậy, ông quan con tên Bin hãnh diện hếch mặt nhìn tôi, tuyên bố: Tao thắng rồi.

***



Ngày hôm sau, cậu ta bắt đầu tiến trình hòa bình dành cho xóm nhỏ.

Bữa thứ nhất, Bin đem qua cho tôi quả ổi nếp, làm hòa.

Bữa thứ hai, chúng tôi cho Bin tham gia vào trò té nước dưới sông.

Bữa thứ ba, Bin biết lò dò qua nhà rủ tôi đi bẫy chim.

Bin dần dần đi vào cuộc sống của bọn giặc con trong xóm. Cậu ta không muốn làm giặc, vị trí Bin muốn là ngôi vị quân sư. Thỉnh thoảng, cậu ta phát lệnh rằng cây ổi mọc hoang ngoài bờ ao trước con đường chạy dọc xóm đã có trái, và dẫn quân đi. Leo trèo đã đời, Bin hếch mũi, kêt luận: "Ăn ổi này cũng ngon chán, cần gì phải đi hái trộm." Cả lũ gật gù, chí lí.

Bữa thứ n, tôi và Bin ngồi cạnh nhau, gặm mấy quả mận xanh cậu ta hái trong vườn. Bin quay sang tôi, nhìn con bé ngổ ngáo tóc vàng khét lẹt mùi nắng, da đen như củ khoai nướng qua lửa, đề nghị:

-Cùn này, sau này tớ cưới cậu làm vợ nhé.

Tôi ngẩn mặt, rồi gật đầu, cười nhe răng sún.

***

Hết hè, Bin lên thành phố. Mãi sau đó, chúng tôi không gặp nhau. Thỉnh thoảng Bin có về, nhưng lúc đó, hoặc tôi không bù đầu giải toán thì cũng dẫn ngựa chiến chạy rông khắp các con đường trong xóm. Xóm tôi cũng hiện đại và đổi mới, nhà nhà xây tường rào, người người làm cổng sắt. Cái cảnh đứa này bị ăn mắng đứa kia bên hàng rào ghé mắt nhìn sang hiếm hoi lắm, hoặc thẳng toét ra là không hề có, khiến tôi và Bin xa dần.

16 tuổi, trong đêm đi học thêm ở thị trấn về, tôi bị tai nạn. Đôi chân bị tê liệt hoàn toàn.

Tôi nghỉ học. Lại ở nhà, nhưng không còn được làm giặc con nữa mà trở thành một kẻ tàn phế. Giấc mơ ngày nhỏ, đã xa lắm. Thỉnh thoảng giật mình tỉnh dậy giữa đêm khuya, nghe tiếng Cò lé vang vang ở đâu đó trong ngóc ngách màn nhỉ, rùng mình. Đôi chân vẫn không động đậy, có cái gì nhoi nhói trong tim.

Tất cả mọi thứ đối với tôi hoàn toàn bất lực.

Cò lé từ thị xã về, đem cho tôi vài quyển sách nó mua giảm giá từ số tiền dành dụm được, kể về cuộc sống của một đứa trường chuyên. Tôi ngồi nghe, im lặng. Thằng Cò đứng dậy, ra về, không nhắn nhủ, cũng cóc khuyên bảo. Có lẽ nó biêt tôi đã nhờn với mấy câu tương tự rồi. Cũng tốt. Tôi nhủ thầm như vậy, có hay đâu, mẹ đứng đằng sau, lặng lẽ khóc.

Đỉnh cao của chịu đựng có lẽ là viêc tôi dùng dao rọc giấy đâm nát bét quả banh mủ của thằng út em họ. Thằng nhỏ ngây thơ khóc òa, giãy đành đạch giữa sân: "Chị Cùn không chơi banh với út thì thôi sao lại làm hỏng banh của út, bắt đền đây". Mợ và cậu chết lặng, ôm lấy thằng nhóc, cố không nhìn vào ánh mặt lạnh te của tôi và nụ cười gượng gạo: "Con không sao, út cho chị Cùn xin lỗi". Tôi im lặng lăn xe vào nhà, dùng cây thước làm mộc treo lên cây đinh chỗ của ra vào tấm biển "LÀM ƠN ĐỪNG QUẤY RẦY" và lặng câm suốt năm tháng.

Hôm nay nhà bà Sáu có khách, đứa cháu trai và đám ban thân trên thành phố kéo nhau về thưởng ngoạn cảnh quê. Bà Sáu lật đật chạy sang mẹ tôi, nài để lại mấy con gà, thịt cho thằng cháu đích tôn yêu quý. Kí ức trong tôi tràn về, cậu bạn da trứng gà thưở nhỏ, về trận chiến ì xèo giữa hai đứa trẻ con. Bấc giác, tôi đỏ mặt. Cậu còn nhớ lời đề nghị năm nào không Bin?

Lần đầu tiên sau ngày bị tai nạn, tôi tự đông lăn xe ra khỏi nhà với sự giúp đỡ của Cò lé. Chúng tôi rảo qua các con đường bê tông xen lẫn đường đất chằng chịt, cả con đường đồng chen chúc hiện hình với ruộng lúa xanh rờn. Chúng tôi đi hết, cuối cùng, tôi đề nghị Cò dừng lại, ở một góc khuất, trước nhà bà Sáu.

Có lẽ Bin đã quên tôi, có lẽ thế. Những người bạn thành phố, ăn mặc sành điệu vui đùa thả cửa. Bin cao dong dỏng, đeo kính cận, tóc nhuộm hoe hoe, đứng cạnh cô bạn nào đấy, xinh lắm. Chiếc váy xòe màu phấn, đôi chân nhún nhảy, gương mặt thiên thần.

- Tao là ác quỷ, phải không mày - tôi đưa mắt nhìn Cò lé.

- Đối với tụi tao ngày xưa là vậy, Cò nhún vai. Nó quen nói thật, với bất kì ai, chắc vì thế mà đi với nó tôi cảm thấy được an ủi chút chút, để quên đi mặc cảm hiện tại.

- Nhưng mà giờ, mày là thiên thần, tiếc là đã đóng băng rồi, nếu băng tan, mày sẽ tuyệt lắm.Còn gì tuyệt bằng đập thủng lớp đá trong ly và kê miệng uống lớp nước chưa kịp đông đá ở trong. Tâm hồn mày cũng vậy thôi, Cùn à. Cò ghé sát vào tai tôi thì thầm. Tao gọi cậu ấy giúp mày nhé.

Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi, tôi đã gật đầu, nếu không kịp liếc xuông hai ống quần teo tóp chỉ vải và vải không có bất cứ chút xương thịt nào bên trong đó.

- Đừng, về đi mày, lát mày phải vào thị xã lại, đúng không.

Tối, tôi lăn xe ra sân, trăng sáng, có lẽ đấy là động lực duy nhất. Nhưng sâu thẳm bên trong, tôi biết là còn có gì nữa. Lời thằng bạn khi chiều ong ong trong đầu "Mày là thiên thần, tiếc là đã đóng băng rồi, nếu băng tan, mày sẽ tuyệt lắm".

Có tiếng chân sột soạt, mẹ tôi đi dạo sau bữa tối vẫn chưa về, cổng không đóng. Lặng thinh chốc lát, lại nhoi nhói trong tim. Dù lâu lắm rồi, nhưng cảm giác vẫn cứ là cảm giác. Gần lắm, nhưng giống hệt con đường tắt nhiều gấp khúc ngăn cản người ta đi. Tôi không làm được gì, khi muốn tiến gần đến đích. Bin đấy, là Bin đấy, tôi không lầm đâu.

- Cùn vẫn ổn chứ.

Đã định nở nụ cười thân thiện, dù không còn răng sún như ngày xưa. Có hề gì đâu. Nhưng, đôi mắt quái ác, một lần nữa, tôi lại liếc nhìn xuống đôi chân, nó vẫn còn đó, vẫn còn, chưa biến khỏi. Làm ơn, tâm trí tôi, một phút giây nào đó thôi, không có nó cũng được. Làm ơn!

- Ổn, chưa chết là may. Lâu ngày không gặp - Tôi buột miệng.

- Sao Cùn lại nói thế. Bin nhìn tôi, sững sờ. Rất lâu sau, lấy lại bình thường, Bin đặt vào tay tôi mấy cuốn sách.- Bin mang về cho Cùn, biết Cùn rất thích mà.

- Cảm ơn, tôi nhìn xa xăm, tuôn ra một câu sáo rỗng.

- Cùn còn nhớ ngày nhỏ tụi mình hứa gì không?

Thoảng chốc, tôi lại đỏ mặt. Muốn ngơ mặt ra lắm, muốn đung đưa chân rồi cười nhe răng gật đầu lắm, nhưng vô ích. Bộ óc tôi không muốn cho tôi sống lại ngày nhỏ, hiện thực là hiện thực. Mãi vẫn cứ thế.

- Cùn quên rồi.

Chúng tôi ngồi bên nhau, im lăng. Sau câu nói dối của tôi, không ai nói gì nữa. Thơ ấu ư, vứt. Quan trọng là bây giờ, tôi nghĩ thầm. Rồi Bin đứng lên, cũng đột ngột như lúc chúng tôi chuyển thù thành bạn, cậu ấy đặt một nụ hôn lên má tôi, lúc này đã kịp ướt nhòe vì nước mắt.


Hôm sau Bin cùng những người bạn về thành phố, chúng tôi không chào nhau, ngày xưa lúc cậu ấy đi cũng thế. Muốn gì đây Bin, chơi trò cút bắt như ngày nào à, xưa rồi, Cùn đã 18 tuổi.

Bà Sáu qua gửi tiền gà, ngồi nói chuyện với mẹ tôi, rồi chép miệng:

- Tội nghiệp thằng nhỏ, sắp qua Mĩ học mấy năm trời, gấp lắm mà cũng cố về thăm bà nội một đêm. Sáng nay về nhà rồi ngày mai bay luôn, không biêt bao giờ mới gặp lại nó nữa bây ơi. Tao thì gần về đất rồi.

Cổ họng tôi đắng ngắt. Sao lại thế này, tôi ơi, sao tôi ngốc thế. Bà Sáu còn nói gì đó, nhưng tôi không nghe rõ. Tiếng chuông điện thoại reo, tôi lăn xe lại bàn, bắt máy. Là thằng Cò, nhưng chưa kịp hỏi thăm tôi như thường lệ, nó lại cười khi tôi gấp gáp:

- Khi nào thi đại học xong mày về giúp tao làm hồ sơ nhập học lại nghen!


CHÍ ĐỰC ĐEN
Về Đầu Trang Go down
 
HÀNG XÓM
Về Đầu Trang 
Trang 1 trong tổng số 1 trang

Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
Tài Chính Doanh Nghiệp 33 :: Giải Trí :: Truyện-
Chuyển đến